Learn Vietnamese Through a Story
- Tommy Truong

- Nov 21
- 8 min read

Story: Rồng Tommy Giao Thư
Written: Tommy Truong
Illustrated: Nano Chuối
Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng bé xíu tên là Làng Bàng Hoàng, có một chú rồng màu xanh lá cây tên Tommy. Tommy dễ thương, tốt bụng, không phun lửa phá hoại, nhưng có một điểm yếu duy nhất:
Tommy rất thiếu kiên nhẫn.
Once upon a time, in a tiny village called Bang Hoang Village, there was a green dragon named Tommy. Tommy was cute, kind, and didn’t breathe fire, but he had one weakness:
Tommy was very impatient.

Nếu phải đợi 1 phút, Tommy sẽ nói như ông cụ non:
“Trời đất ơi, 1 phút bằng 1 năm!”
If he had to wait a minute, Tommy would say like an old man:
“My God, a minute is a year!”
Một hôm, bác trưởng làng gọi Tommy đến. Ông giao cho cậu một bức thư đặc biệt:
“Con hãy mang bức thư này lên đỉnh Núi Ham Nhai. Bức thư dạy người ta cách kiên nhẫn. Nhưng trên đường đi con sẽ gặp nhiều thử thách đấy.”
One day, the village chief called Tommy. He gave him a special letter:
“Take this letter to the top of Ham Nhai Mountain. It teaches people patience. But on the way, you will encounter many challenges.”
Tommy phồng má, đập cánh, bay lên trời:
“Thử thách gì chứ? Con là rồng mạnh nhất làng mà!”
Bác trưởng làng thở dài:
“Tommy à… trong làng chỉ có mình con là rồng đó!
Tommy puffed his cheeks, flapped his wings, and flew up into the sky:
“What challenges? I am the strongest dragon in the village!”
The village chief sighed:
“Tommy… you are the only dragon in the village!
Tommy bay được một đoạn thì trời bất ngờ đổ mưa to. Mưa lớn đến nỗi Tommy vừa bay vừa hét:
“Aaaa! Nước vô tai rồi! Tai rồng đâu có chống nước!”
Mưa tạt mạnh làm Tommy mất thăng bằng, xoay 3 vòng rồi đáp ngay xuống một vũng bùn.
Bịch!
Tommy had flown for a while when suddenly it started to rain heavily. The rain was so heavy that Tommy was screaming as he flew:
“Aaaa! Water in my ears! Dragon ears aren’t waterproof!”
The rain splashed so hard that Tommy lost his balance, spun around three times, and landed in a mud puddle.
Thud!
Tommy nhìn đôi cánh đầy bùn, buồn bã:
“Ôi… Mình chỉ mới bắt đầu mà đã gặp thử thách rồi.”
Không còn cách nào khác, Tommy phải ngồi chờ mưa tạnh, dù cậu ghét chờ đợi nhất trên đời.
Tommy looked at his muddy wings, sadly:
“Oh… I’ve only just started and I’m already facing a challenge.”
There was no other way, Tommy had to sit and wait for the rain to stop, even though he hated waiting the most in the world.

Khi mưa tạnh, Tommy lại bay lên. Nhưng chưa được bao lâu, cậu suýt đâm vào một con sên khổng lồ đang… đi giữa trời?
Thì ra đó là Sên Tốc Hành, bạn thân của Tommy, đang tập “bay bằng dây thun”.
When the rain stopped, Tommy flew up again. But before long, he almost crashed into a giant snail that was… walking in the sky?
It turned out to be Tommy’s best friend, Speed Snail, practicing “flying with a rubber band”.
Sên gọi to:
“Chờ tao! Tao đưa mày cái bánh mì!”
Tommy lắc đầu:
“Không được! Tao đang đi làm nhiệm vụ quan trọng!”
Sên thả bánh mì xuống… nhưng trúng đầu Tommy.
Bốp!
Snail shouted:
“Wait for me! I’ll give you a sandwich!”
Tommy shook his head:
“No! I’m on an important mission!”
Snail dropped the sandwich… but it hit Tommy on the head.
Pop!
Tommy bực bội:
“Trời đất! Tao không đói! Tao đang thiếu kiên nhẫn lắm!”
Tránh ra ngay!
Tommy was annoyed:
“Oh my god! I’m not hungry! I’m getting impatient!”
Get out of the way!

Khi còn cách Núi Ham Nhai một đoạn, Tommy dừng lại nghỉ trên một cành cây. Không may, đó là lãnh thổ của Khỉ Kha Khá Khờ Khạo Khôn Khéo Khinh Khỉnh Khó Khăn, nổi tiếng với cái tên dài nhất trong lịch sử loài khỉ.
A short distance from Ham Nhai Mountain, Tommy stopped to rest on a tree branch. Unfortunately, it was the territory of the monkey Kha Khá Khờ Khạo Khôn Khéo Khinh Khỉnh Khó Khăn, famous for the longest name in the history of monkeys.
Khỉ Kha Khá Khờ Khạo Khôn Khéo Khinh Khỉnh Khó Khăn nhảy tới, giật bức thư rồi chạy vòng vòng:
“Êêê! Bức thư gì đây? Cho tui xem với?”
Tommy nói:
“Trả đây! Không phải nói về chuối đâu, đồ khờ khạo!”
The Kha Khá Khờ Khạo Khôn Khéo Khinh Khỉnh Khó Khăn Monkey jumped up, snatched the letter, and ran around:
“Hey! What letter is this? Let me see it?”
Tommy said:
“Give it back! It’s not about bananas, you fool!”

Khỉ đu qua cành cây này đến cành cây khác nhanh như gió, còn Tommy bay đuổi theo. Không may, Tommy đâm phải cây chuối ngã xuống đất, chuối vẫn còn trong miệng, Tommy than trời:
“Sao đời tui đầy bi kịch vậy?”
The monkey swung from branch to branch as fast as the wind, and Tommy flew after him. Unfortunately, Tommy crashed into a banana tree and fell to the ground with the banana still in his mouth. Tommy lamented, "Why is my life so tragic?"
Cuối cùng, Khỉ Kha Khá Khờ Khạo Khôn Khéo Khinh Khỉnh Khó Khăn thấy Tommy sắp khóc nên trả lại bức thư và xin lỗi. Tommy hít sâu:
“Kiên nhẫn… kiên nhẫn… mình phải kiên nhẫn không vội vã hấp tấp.
Finally, the Kha Khá Khờ Khạo Khôn Khéo Khinh Khỉnh Khó Khăn Monkey saw that Tommy was about to cry, so he returned the letter and apologized.
Tommy took a deep breath:
“Patience… patience… I have to be patient and not rush.
Bay chưa bao xa, Tommy nhìn thấy hàng chục con bồ câu đang… cắm đầu lao thẳng tới như tên lửa.
Một con hét to:
“TRÁNH RA! TỤI TUI ĐANG CHẠY DEADLINE GIAO THƯ!!!”
Tommy giật mình:
“Chạy deadline trên trời luôn hả? Này là bay deadline luôn chứ chạy gì.”
Not long after taking off, Tommy saw dozens of pigeons… diving straight toward him like rockets.
One of them shouted:
“MOVE! WE’RE ON A DEADLINE FOR DELIVERY!!!”
Tommy jumped in shock:
“A deadline… in the sky? That’s not running a deadline, that’s flying a deadline!”

Đàn bồ câu luồn qua luồn lại, suýt đụng Tommy mấy lần. Tốc độ của chúng nhanh đến mức cánh vỗ như máy quạt.
Tommy:
“Cho tui qua với! Tui cũng giao thư mà!!”
Bồ câu đầu đàn liếc Tommy:“Ủa? Giao thư mà không bị deadline dí hả? Sướng dữ!”
Tommy đỏ mặt:“Tui bị… tai nạn dí thì có.”
The flock of pigeons weaved back and forth, almost crashing into Tommy several times. Their speed was so fast that their wings flapped like electric fans.
Tommy:“Let me through! I’m delivering a letter too!!”
The lead pigeon glanced at Tommy:“Huh? Delivering a letter without a deadline chasing you? Lucky!”
Tommy blushed:“I’m being… chased by accidents.”
Để vượt qua bầy bồ câu chạy deadline, Tommy phải:
1. Không xen vào cuộc cãi, nếu không sẽ bị kéo vào tranh luận không hồi kết.
2. Giữ thăng bằng, vì gió mạnh từ cánh bồ câu thổi loạn xạ.
3. Bay cao lên 1 chút, tạo khoảng cách.
4. Chờ đúng nhịp, vì bồ câu bay theo hàng.
To get past the deadline-racing pigeons, Tommy had to:
1. Avoid joining their argument, otherwise he would get dragged into an endless debate.
2. Keep his balance, because the strong wind from their wings was blowing everywhere.
3. Fly a little higher to create space.
4. Wait for the right timing, because the pigeons were flying in formation.
Cuối cùng, Tommy vượt qua được nhưng thở như chó dí.
Finally, Tommy got through but was breathing like a dog chasing him.
Khi gần đến Núi Ham Nhai, Tommy bị chặn lại bởi Đại Bàng Nghiêm Khắc, đội trưởng đội tuần tra bầu trời.
Đại Bàng nghiêm giọng:
As Tommy got closer to Ham Nhai Mountain, he was stopped by Strict Eagle, the captain of the sky patrol.
The eagle spoke sternly:
“Đứng lại! Vui lòng cho xem giấy phép bay!”
Tommy tái mặt:
“Giấy phép gì nữa trời, ủa bao nhiêu tai nạn chưa đủ sao, chỉ vì một lá thư mà phải mệt mỏi như vậy sao???”
“Stop! Please show your flying permit!”
Tommy turned pale:“What flying permit now?! Haven’t I suffered enough already? All of this just because of one letter. How exhausting can it get???”
Đại Bàng chìa ra một cuốn sổ:
“Theo luật mới, rồng phải bay dưới 300 km/giờ để tránh làm …”
Tommy chen vào:“Làm ô nhiễm mây???”
The eagle pulled out a notebook and said:“According to the new rule, dragons must fly under 300 km/h to avoid…”
Tommy interrupted:“To avoid… polluting the clouds???”
Đại bàng trả lời:
“Không. Làm gió mạnh, tóc tui rối.”
Tommy nhìn đầu đại bàng, đúng là tóc… hơi dựng dựng thiệt.
The eagle replied:
“No. To avoid creating strong wind that messes up my hair.”
Tommy looked at the eagle’s head and indeed, the hair was sticking up a little.

Để vượt qua Đại Bàng Nghiêm Khắc, Tommy phải:
1. Đợi đại bàng ghi chép xong (rất lâu vì đại bàng vừa viết vừa soi gương).
2. Kiên nhẫn giải thích nhiệm vụ, thật nhẹ nhàng.
3. Đứng yên 5 phút, không quẫy đuôi.
To get past Strict Eagle, Tommy had to:
1. Wait for the eagle to finish writing (which took a long time because the eagle kept checking himself in the mirror while writing).
2. Patiently explain his mission, gently.
3. Stand still for 5 minutes without wagging his tail.
Cuối cùng đại bàng gật đầu:
“Đi được. Tốt. Lần sau… chải tóc giùm tôi nha.”
Finally, the eagle nodded:“You may pass. Good. Next time… help brush my hair, okay?”
Sau bao nhiêu sóng gió, Tommy cuối cùng cũng đến nơi. Cậu bước vào ngôi nhà nhỏ trên đỉnh núi, nơi các ông bà lão đang đợi.
After so many ups and downs, Tommy finally arrived. He stepped into a small house on the mountaintop, where the elderly villagers were waiting.
Ông cụ mở bức thư ra, mặt tái xanh như cọng hành.
“Khoan!! Tommy!! Con… con mang nhầm thư rồi!!”
Cả làng im phăng phắc.
Tommy há hốc mồm:“…Hả? Cái gì?”
The old man opened the letter, his face turning pale like a scallion.
"Wait!! Tommy!! You… you brought the wrong letter!!”
The whole village fell silent.
Tommy gaped: “…Huh? What?”

Bác trưởng làng lục trong túi áo, lôi ra một phong thư y hệt: “Đây mới là bức thư dạy về kiên nhẫn. Còn cái con đưa lên núi…”
Bác mở cuốn sổ ghi chú, nhíu mày:
“…là thực đơn món ăn tuần này của làng.”
The village chief rummaged through his pocket and took out an identical envelope:
“This is the real letter about patience. And the one you delivered to the mountain…”
He opened his notebook and frowned:
“…is the village’s meal menu for the week.”
Tommy đứng hình.
Dân làng đứng hình.
Ngay cả con sên Tốc Hành cũng đứng hình (mà nó vốn đã chậm sẵn rồi).
Tommy froze.
The villagers froze.
Even the Snail Speed froze (which was already slow).
Trong thư ghi:
The letter says:

Ông cụ gãi đầu: “Ủa? Vậy ra kiên nhẫn nghĩa là… đợi đến cuối tuần để ăn đầy đủ?”
Bà cụ gật gù triết lý: “Ờ cũng đúng. Muốn ăn ngon và đủ phải có kiên nhẫn.
Bức thư quá thâm thuý.”
The old man scratched his head: “Hmm? So patience means… waiting until the weekend to eat a full meal?”
The old woman nodded wisely: “Yeah, that’s right. If you want to eat well and enough, you need patience. This letter is so profound.”
Trở lại làng,
Tommy ôm đầu, la trời:
“Con tưởng mình là anh hùng… ai ngờ con đi giao thực đơn!!”
Bác trưởng làng cười to:“Không sao Tommy. Con vẫn học được bài học. Và các cụ trên núi… chắc cũng đang kiên nhẫn chờ bữa cuối tuần.”
Back in the village,Tommy held his head and cried out:“I thought I was a hero… who would’ve guessed I was just delivering a menu!!”
The village chief laughed loudly:“It’s alright, Tommy. You still learned the lesson. And the elders on the mountain… are probably patiently waiting for their weekend meal as well.”
Cả làng cười ầm lên.
Tommy thở dài, rồi bật cười theo.“Thôi được. Lần sau nhớ dán sticker nhãn rõ ràng nha bác!”
Bác trưởng làng gật đầu:“Ừ! Mà hôm nay là thứ mấy vậy?
The whole village burst into laughter.Tommy sighed, then started laughing too.“Alright then. Next time, remember to put a clear sticker label, okay?”
The village chief nodded:“Yeah! By the way… what day is it today?”

Watch the video here:


Comments